- 1% giới siêu giàu chiếm gần nửa tài sản thế giới vinacorp
- 450.000 viên chức Mỹ đi làm trở lại vinacorp
- Dự đoán Fed kích thích đến tháng 3, đồng USD thấp nhất 8 tháng vinacorp
- Giới đầu tư ‘sốc’ với lợi nhuận của Google vinacorp
- HSBC dự báo nhu cầu vàng tại Châu Á tiếp tục tăng do lạm phát vinacorp
- Muộn vì lợi ích cục bộ ngành vinacorp
- Ngân hàng lớn nhất của Mỹ sẵn sàng chi 13 tỷ USD để chấm dứt bê bối pháp lý vinacorp
- Ngân sách và trần nợ: Cuộc khủng hoảng vô nghĩa đáng giá hàng tỉ đô-la vinacorp
- S&P 500 lập kỷ lục sau thỏa thuận trần nợ vinacorp
- Tổng thư ký OECD chỉ trích thỏa thuận trần nợ công Mỹ vinacorp
- Thủ tướng Abe thăm đền Yasukuni vào cuối năm? nld
- “Tàu chiến tương lai” của Mỹ chuẩn bị hạ thủy baomoi
- Hà Lan dọa kiện Nga nld
- Ván cờ chiến lược Biển Đông của Việt Nam baomoi
- Video: Phiến quân Syria ngụy trang 1,5 tấn thuốc nổ đánh bom liều chết baomoi
- Iraq: Đánh bom ở Baghdad làm 71 người thương vong baomoi
- Nổ bom quán càphê ở Baghdad, 35 người thiệt mạng baomoi
- Iraq: Các vụ tấn công tự sát giết chết 41 người voa
- Ấn Độ có thể thuê tàu ngầm Nga baomoi
- Biểu tình phản đối cắt giảm ngân sách ở Bồ Đào Nha và Ý baomoi
- Nhân chứng: 19 người bị giết tại một trạm kiểm soát giả ở Nigeria voa
- Mỹ triển khai “Kỵ binh bay” tại Hàn Quốc baomoi
- Lào tìm được thi hài 39 nạn nhân trên máy bay lâm nạn voa
- Thủ tướng Ấn Độ công du Nga, Trung Quốc voa
- Sự bất thường trong nội bộ chính trị Hoa Kỳ baomoi
- EU đàm phán đầu tư với ASEAN, Trung Quốc baomoi
- Mặc kệ Trung Quốc, Thủ tướng Nhật có thể thăm đền Yasukuni nld
- Xạ thủ hàng đầu Thái Lan bị bắn chết tại Bangkok tienphong
- Nam Triều Tiên, Malaysia đồng ý hoán đổi 4,7 tỉ đôla voa
- Cây đàn sót lại trên tàu Titanic giá ngất ngưởng nld
- Đường ống khí đốt Miến-Trung chính thức hoạt động đầy đủ voa
- Bom tự sát giết chết 15 người ở Somalia voa
- Vụ máy bay rơi ở Lào: Nhận diện nạn nhân gốc Việt nld
- Luxembourg tổ chức bầu cử sớm voa
- Thủ tướng Ấn Độ thăm Nga, Trung Quốc voa
- Siêu du thuyền 3 thân kỳ quái giá 300 tỷ đồng tienphong
- Cháy rừng vẫn tiếp diễn tại bang New South Wales voa
- Vụ rơi máy bay Lào: Chưa tìm thấy nữ nạn nhân người Việt tienphong
- Thế giới có 30 triệu nô lệ hiện đại tienphong
- Lính Syria “bắn thai phụ, trẻ em để giải trí”? nld
- Giáo sư kêu gọi tự do mất việc bbc
- Nổ bom ‘kép’ ở Thái Lan, 13 người bị thương tienphong
- Hú hồn! nld
- Bắt nạt bạn thân đến mức nhảy lầu nld
- Trung Quốc: 19 cán bộ cưỡng chế bị tạt axít nld
- Ông Berlusconi bị cấm cửa chính trường 2 năm nld
- ‘Cuộc chiến vàng’ tàn khốc tại Darfur tienphong
- Tình trạng khẩn cấp vì cháy rừng ở Úc bbc
- Syria lại có bạo lực đẫm máu, 31 người chết tienphong
- Chính phủ Anh nguy cơ sẽ đóng cửa tienphong
‘Thành phần chủ đạo’ của nền kinh tế đang vắt kiệt sức dân
Được coi là thành phần chủ đạo trong nền kinh tế của đất nước, song nhiều doanh nghiệp nhà nước (DNNN), mà đặc biệt là các tổng công ty đầu ngành, liên tiếp cho thấy những màn trình diễn tồi, không những không đóng góp thiết thực vào sự tăng trưởng kinh tế, mà còn gây thiệt hại lớn đến nguồn vốn ngân sách, và quyền lợi của người dân.
Trong cuộc họp báo chiều 17/10 chuẩn bị cho kỳ họp Quốc hội sắp khai mạc, ông Nguyễn Hạnh Phúc – Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội – đã trao đổi với báo giới về một số nội dung liên quan đến tiến độ của dự thảo Hiến pháp, trong đó, nội dung quy định vai trò các thành phần kinh tế trong dự thảo Hiến pháp nhận được sự quan tâm đặc biệt. Ông Phúc nhấn mạnh: “Đương nhiên kinh tế nhà nước phải chủ đạo, không thể để tư nhân làm chủ đạo, không thì ai lo an sinh xã hội. Còn các thành phần kinh tế thì bình đẳng, không phân biệt”.
Tuy nhiên, không hiểu sao kinh tế tư nhân lại bị lôi vào cuộc tranh giành ngôi vị này, khi trước nay ứng cử viên duy nhất vẫn là kinh tế nhà nước, mà các ý kiến chỉ xoay quanh việc yêu cầu cần có sự bình đẳng giữa các thành phần kinh tế, tức là bỏ luôn cái khoản “chủ đạo” đi. Và kinh tế nhà nước chủ đạo thì có mối quan hệ gì tới việc “lo” cho an sinh xã hội?!
Trên thực tế, sau gần 1/4 thế kỷ kinh tế nhà nước làm chủ kể từ sau giai đoạn mở cửa, và gần 10 năm sau khi gia nhập WTO, chưa bao giờ kinh tế Việt Nam lại lao đao hơn hiện tại. Và trong suốt hơn hai thập kỷ qua, nhận được vô vàn ưu ái từ chính sách, đặc biệt đối với khâu cấp vốn cho tới các hoạt động thị trường cùng những đảm bảo “vàng” – làm ăn thua lỗ đã có tập thể chịu, chưa một vị giám đốc DNNN nào chỉ vì quản lý yếu kém mà bị bỏ tù, kê biên tài sản – nên rất nhiều DNNN tiếp tục rơi và tình trạng thua lỗ và thất thoát triền miên với con số lũy kế theo năm lên tới cả chục ngàn tỷ đồng.
Cái sự dửng dưng mỗi khi ngân sách bị thất thoát khiến người ta có cảm giác như những cái “tàu há mồm” nuốt chửng từ hàng nghìn tỷ có thể đến hàng trăm nghìn tỷ đồng như Vinashin, Vinalines… chỉ “nhẹ bẫng” so với tổng thu ngân sách mỗi năm vài trăm ngàn tỷ đồng – từ tiền thuế của dân?! Rõ ràng, nhiều người không đau xót vì trong hàng ngàn tỷ đồng thua lỗ, hay còn được một số người vớt vát gọi trệch đi là “nợ xấu chưa thu hồi”, thì một vị Tổng Giám đốc như Dương Chí Dũng cũng phải bỏ túi không ít, và bộ sậu – ê kíp giúp cho Dũng thực hiện được hành vi tham ô – cũng nhận được một khoản rất có thể lớn hơn nhiều lần.
Điểm qua một số DNNN có “máu mặt” nhất, được xếp trong top 10 của 500 DNNN có doanh thu và quy mô vốn lớn nhất thị trường (theo VNR500-2012), có thể thấy những cái tên như Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam, Tập đoàn Viễn thông Quân đội (Viettel), Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN), Tập đoàn Than khoáng sản (Vinacomin), Ngân hàng NN&PTNN (Agribank)… Tuy nhiên, là ngân hàng có quy mô vốn lớn nhất trong hệ thống tài chính của Việt Nam với mạng lưới chi nhánh dày đặc, nhưng Agribank cũng là một trong những doanh nghiệp làm ăn bết bát nhất với tỷ lệ nợ xấu luôn dẫn đầu, lên đến 6,14% (báo cáo đến ngày 30/6/2012 – Ngân hàng Nhà nước). Thậm chí, theo thông tin từ beforeitsnews.com, tính đến hết tháng 8/2013, nợ xấu của Agribank lên tới 33.500 tỷ đồng, vượt 13,1% so với 29.605 tỷ đồng vốn điều lệ!
Một đại diện khác cho DNNN cũng “lẫy lừng” không kém về khả năng làm ăn là EVN với khoản lỗ tính riêng cho năm 2010 là 8.416 tỷ đồng, năm 2011 là 8.000 tỷ đồng (lỗ lũy kế đến năm 2010 xấp xỉ 25.000 tỷ đồng). Chỉ sang năm 2012, EVN mới bất ngờ tuyên bố có lãi thông qua một lộ trình tăng giá điện dày đặc: Năm 2009, giá điện tăng 8,92%; năm 2010, tăng 6,8%; năm 2011, từ tháng 1-3, tăng 15,3%, tháng 12/2011, giá điện tăng lần hai 5%; tháng 07/2012, tăng thêm 5%, tháng 12/2012, giá điện tăng lần hai 5%; và từ 1/08/2013, giá điện tăng 5%. Chỉ nhìn vào tốc độ tăng giá sản phẩm bán cho dân của một doanh nghiệp được vận hành bằng tiền (thuế) của dân trong một thị trường độc quyền cũng có thể thấy, việc doanh nghiệp này “làm ăn có lãi” là hoàn toàn vô nghĩa, thậm chí đi ngược lại với quyền lợi của khách hàng – là người dân.
Trong khi đó, Viettel – một tập đoàn kinh tế Nhà nước nhưng được tổ chức và điều hành với đặc thù riêng của quân đội – được cho là doanh nghiệp làm ăn có lãi thực sự, song cũng đang dính tới không ít khoản đầu tư ngoài ngành – vốn bị xem chính là một trong các thành phần cấu thành nên “lỗ thủng” cho nhiều Tập đoàn nhà nước – trong lĩnh vực xây dựng (với Vinaconex), năng lượng (với EVN Quốc tế), tài chính (với Công ty Tài chính CP Vinaconex), sản xuất-chế biến (với Công ty CP Công nghiệp cao su Coecco)…
Một “ông lớn” khác là Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam (Petrolimex) lại “chơi chiêu” với các cơ quan quản lý và người tiêu dùng. Theo báo cáo tài chính hợp nhất quý II/2013 của tập đoàn này, 6 tháng đầu năm, lợi nhuận hợp nhất trước thuế thu nhập doanh nghiệp đạt 898 tỷ đồng. Lãi lớn, nhưng liên tục phát ra thị trường thông điệp thua lỗ, lãi ít, kể khổ để tiện bề tăng giá xăng dầu tùy hứng, Petrolimex đang đi ngược lại lợi ích của người tiêu dùng – những cổ đông lớn nhất của chính các DNNN mà trong đó có tập đoàn này. Chưa dừng ở đó, mặc dù có lãi, nhưng Petrolimex vẫn “xin” khất thuế, nợ thuế vào cuối năm nay. Với kiểu làm ăn “chày bửa” như vậy, khó có thể hy vọng những doanh nghiệp kiểu này đóng góp gì cho nền kinh tế, cho người dân.
Điểm qua một vài “ông anh cả” trong các tập đoàn Nhà nước, có thể thấy tình trạng làm ăn thua lỗ là phổ biến. Trong trường hợp có lãi, thì phần sinh lời người dân cũng không được hưởng bởi ngay cả khi có thặng dư thì các doanh nghiệp này vẫn tìm cách tăng giá bán sản phẩm: EVN tăng giá bán điện trung bình 2 năm /lần, Petrolimex tăng giá bán xăng 5 lần chỉ trong vòng 3 tháng năm 2013, Viettel/MobiFone/Vinaphone tăng cước 3G 2 lần trong 6 tháng… với lý do bù lỗ trước đó!
Không những phần đóng góp cho xã hội rất thấp, mà phần lấy đi lại nhiều khi các doanh nghiệp này luôn tìm cách “hưởng thụ” với lương và những ưu đãi cực lớn cho người trong ngành. Ví dụ, theo kết quả kiểm toán, lương bình quân công ty mẹ EVN năm 2010 là 13,7 triệu đồng/tháng, lương cán bộ văn phòng EVN bình quân 30 triệu đồng/tháng; lương bình quân nhân viên công ty mẹ của Petrolimex là 21 triệu đồng/tháng (kiểm toán 2011)… Chưa kể những hoạt động đầu tư để hưởng thụ theo bề nổi, bề chìm mới được Thanh tra Chính phủ công bố một phần như EVN xây biệt thự, chung cư, trung tâm thể thao, vui chơi… cho cán bộ tại hàng loạt dự án, mà theo lời biện hộ của lãnh đạo tập đoàn này là để “tái tạo sức lao động”. Kèm theo những cục lương “khủng” thì những công trình giải trí, thư giãn của EVN đang được người dân è cổ ra cõng bằng “giá điện khủng”.
Trước những bất cập kể trên, một tỷ lệ lớn các tập đoàn Nhà nước, các DNNN quả có đóng “vai trò chủ đạo” trong nền kinh tế, nhưng không thiên về hướng điều tiết, dẫn dắt thị trường và đóng góp cho sự tăng trưởng ổn định bền vững của nền kinh tế, cũng như phục vụ quyền lợi của người dân, mà đáng tiếc theo hướng ngược lại.
Trên thực tế, càng đẩy mạnh vai trò của DNNN lên bao nhiêu thì đặc quyền, đặc lợi cho nhóm đối tượng này càng tăng lên bấy nhiêu, và làm giảm sức cạnh tranh của chính các doanh nghiệp này, và đặc biệt là các doanh nghiệp tư nhân – vốn đóng góp tới 31,3% thuế cho ngân sách Nhà nước (2011) – bấy nhiêu. Trong khi đó, việc khuyến khích các doanh nghiệp tư nhân tận dụng được chất xám, lẫn nguồn lực tài chính tự nguyện trong dân bao nhiêu thì đầu tư cho các DNNN càng tăng thêm yếu tố rủi ro về vốn ngân sách bấy nhiêu.
Mặt khác, nguồn gốc của an sinh xã hội ở bất kỳ một quốc gia nào vẫn là từ tiền đóng thuế và nộp bảo hiểm của người dân cũng như các thành phần kinh tế, được chính phủ điều tiết thông qua các chương trình, chính sách, chứ việc các tập đoàn kinh tế Nhà nước giữ vai trò chủ đạo cũng không quyết định đến an sinh xã hội, nếu chưa muốn nói ngược lại, với tình trạng lỗ và xin khất lần như vậy, chính bản thân DNNN lại là một trong những nguyên nhân không nhỏ gây “thủng” quỹ bảo hiểm.
THEO SỐNG MỚI
Vì sao Tướng Giáp bị trù dập đến ngắc ngoải?
Đây là câu hỏi suốt nhiều năm được dấu kín khiến bao nhiêu người cố tìm hiểu mà hầu như không có câu trả lời.
Mấy hôm trước, tình cờ tôi gặp lại một cán bộ cao cấp, về hưu. Thuộc lớp đàn em lại từng được tiếp xúc khi ông còn đương chức, anh em gặp lại, rất vui, rủ nhau ra Đảo gió uống mấy li. Có hơi men, câu chuyện thêm đậm đà. Ông nhìn tôi chăm chú dường như có điều gì muốn thổ lộ, ít giây sau, nói :
Mấy hôm nay báo’’các lề’’ tung hô tướng Giáp dữ quá, đám viếng, tang chỉ thua kém cụ Hồ chút ít !
Tôi chua kịp’’phụ họa’’, ông anh khà (sau khi nhấp ngụm), tiếp: Cậu có hiểu vì sao tướng Giáp bị hai ông Duẩn – Thọ làm cho sống dở chết dở, không?
Thấy đây là cơ hội tìm hiểu chuyện thâm cung bí sử của chốn cung đình, tôi hăng hái lên tiếng ngay: Em làm sao mà biết được. Chả cứ em, nhiều người cũng thắc mắc nhưng’’bặt vô âm tín’’. Đây là chuyện cấm kị mà.
– Cũng đúng, anh biết chuyện này, im lặng gần cả cuộc đời, đến giờ, cũng sắp xuống lỗ rồi, đành kể cho chú nghe để chú hiểu thêm chốn quan trường của chế độ cộng sản nó như thế nào. Câu nói cửa miệng của cụ Hồ: ’’Đoàn kết, thống nhất, đại đoàn kết’’, thực ra chỉ là khẩu hiệu, trên thực tế chính trường không hề có’’Đại đoàn kết’’.
Ông anh ngừng lại, tợp tiếp, gắp miếng nhắm, nhai, nuốt đoạn kể cho tôi nghe câu chuyện cuộc đời của một số’’vĩ nhân’’. Các sự kiện ông diễn giải trong câu chuyện gây cho tôi ấn tượng sâu sắc. Tôi cho rằng, ông là người hiểu biết nội tình của đảng CSVN. Câu chuyện của ông đề cập nhiều vấn đề , tuy khó được kiểm chứng, nhưng đáng để chúng ta quan tâm , chỉ chọn một vài chuyện để suy gẫm:
– Trung tướng Nguyễn Bình bị phục kích chết trong chuyến đi tù Nam Bộ ra Bắc báo cáo tình hình với TƯ. Ông bị sát hại ở một vùng núi trên đường đi . Sự kiện quan trọng đó, sau này người ta tìm hiểu, không có trong hồ sơ của Bộ Tổng Tham mưu quân đội viễn chinh Pháp (nghĩa là không phải Pháp giết). Khi quân đội miền Bắc đánh chiếm được Bộ TTM quân đội Sài gòn, hồ sơ lưu trữ cũng không hề có một dòng nào nói về vụ việc này, mà lẽ ra 2 quân đội Pháp – Mỹ, nếu họ làm, nhất định đều phải có, ghi lại, lưu trữ .
Vậy ai giết Trung Tướng Nguyễn Bình ?
Và còn nhiều nghi vấn khác nữa…
Riêng về tướng Giáp, thu hút sự chú ý của tôi, ông kể:
Khi cách mạng tháng 8 năm 1945 nổ ra, thành công, hai ông Lê Duẩn và Lê Đức Thọ lúc này vẫn đang nằm trong xà lim’’chuồng cọp’’ ở Côn Đảo. Các ông vui mừng và chờ đợi đất liền cho tầu ra đón. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao (…) mãi gần hai chục ngày sau mới họ mới được về.
Khi về đến đát liên, Lê Đức Thọ do TƯ phân công làm công tác Đảng, còn Lê Duẩn được Võ Nguyên Giáp – phân công làm Cục trưởng cục Dân quân – một cái cục thấp – bé nhất trong Bộ quốc phòng, một chức danh chỉ giành cho người’’ngồi chơi sơi nươc’’. Dư luận chính trường bất ngờ trong khi ông LD thực sự có tài, có uy tín, nhiều năm hoạt động trên địa bàn miền Nam… Cuộc phân công đó, dưới mắt dư luận ’’thật khó coi’’, không thể không gây cho các đối tượng sự bức xúc…
Chưa hết, những chiến hữu thân cận, tài năng dưới quyên các ông như Tô Ký, Huỳnh Văn Nghệ…đều chỉ được phong các chức danh’’khiêm tốn’’(mãi sau Tô Ký mới có hàm Thiếu tướng, Huỳnh Văn Nghệ hàm Thượng tá…). Trước những đối xử như vậy, 2 ông kiên quyết xin được trở lại miền Nam’’nằm vùng’’, chuẩn bị cho một cuộc chiến mới : Tạo thế hợp pháp để đấu tranh (vì hiệp định Geneve) bằng cách đưa ông Lê Duẩn ra tranh cử TT với ông Ngô Đình Diệm…
Sự việc không thành, ông LD phải rút vào hoạt động bí mật. Trong thời gian đó, ông đã nghiên cứu vạch ra chiến lược cho cách mạng miên Nam rồi gửi ra TƯ bản báo cáo quan trọng, xác định rõ: Muốn thống nhất đất nước, không có con đường nào khác là – Phải chuẩn bị, phát động nhân dân cả nước tiến hành đấu tranh vũ trang mà trực tiếp, trực diện là nhân dân miền Nam , còn miền Bắc sẽ là hậu phương vững chắc cho trận chiến này. BCT có người còn phân vân… riêng cụ Hồ – trong tư cách là Chủ tịch đảng – hoàn toàn đồng ý với báo cáo của 2 ông Duẩn – Tho, quyết định triệu tập ĐH Đảng CS Việt nam lần thứ 3 (sau ĐH3 đổi tên thành đảng Lao Động Việt Nam), nhằm đi đến thống nhất chủ trương này bằng nghị quyết làm kim chỉ nam cho mọi hành động đi đến thống nhất đất nước, thự hiện ý tưởng của cụ Hồ (trong lần ốm nặng):’’Dù có phải đốt cháy cả dẫy Trường Sơn cũng phải giành cho được độc lập dân tộc’’.
—————————————————-
Đại Hội ĐCSVN lần thứ 3 (ĐH3 – tên mới Đảng LĐVN)) được triệu tập trong bối cảnh đặc biệt :
– Miền Bắc vừa trải qua’’cơn gió độc’’ Cải cách ruộng đất, lòng dân li tán, uy tín của Đảng – Chính quyền suy giảm, nền kinh tế đang củng cố, chua kịp phát triển, nông nghiệp suy xụp.
– Ê kíp lãnh đạo (Cụ Hồ, TBT Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp…) vừa phải kiểm điểm trách nhiệm đã để xẩy ra vụ Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ), một số nhận án kỉ luật. TBT Trường Chinh phải từ chức…
– Cần người có kinh nghiệm đảm trách việc đôn đốc thực hiện NQ ĐH3. Dưới cái nhìn hẹp hòi, cục bộ của phe Chinh – Giáp (phe bảo thủ miền Bắc, theo TQ) đối với phe cách tân (miền Nam) Duẩn – Thọ. Việc chọn một ê kí lãnh đạo mới thật khó khăn, nhưng Chủ tịch đảng Hồ Chí Minh đã dùng uy tín, quyền lực của mình gạt mọi ý kiến bất đồng (và cả chống đối), ép : Chọn ê kíp Lê Duẩn – Lê Đức Tho lãnh đạo Đảng và chính quyền, Lê Duẩn làm Tổng Bí Thư, Lê Đức Thọ làm Trưởng ban Tổ Chức TƯ – một ban vô cùng quan trọng để duy trì quyền lực của ê kíp (sau này, suốt 26 năm 1960 – 1986) BTC TƯ đã chứng tỏ uy lực đó! Chọn, giữ lại Phạm Văn Đồng – nhân vật’’ba phải’’ của ê kíp cũ – làm thủ tướng để dễ sai khiến…
Tuy ý kiến của chủ tịch đảng HCM đã rõ ràng, nhưng cả phe cánh đối thủ vẫn chống đối kịch liệt. Chiêu cuối cùng của đối thủ là : Dựa vào điều lệ đảng mà 2 ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đều vi phạm : Cả hai ông đều đã có vợ rồi, vẫn lấy 2 cô học sinh trẻ làm vợ thứ 2. Đến chiêu này thì hai ông Duẩn – Thọ không còn cách biện báo. Chiêu phản kích cuối cùng khá độc, nhằm ngăn trở họ không được bầu làm TBT và TBTCTUW.
Vì đã xác định người có khả năng giúp mình’’ đốt cháy Trương Sơn…’’ chủ tịch đảng phải ra tay, dút điểm: Trong phiên họp cuối cùng chọn nhân sụ trước khi đại hội bắt đầu, Chủ tịch Đảng phải dùng quyền phủ quyết…và tuyên bố gay gắt, đại ý: Trong số các đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở đây, không có ai đã đi đến miền Nam, lại càng không hiểu biết địa bàn chiến trường miền Nam. Chỉ có 2 đồng chí Lê Duẩn , Lê Đức Thọ đáp ứng được yêu cầu này. Nếu chúng ta muốn thống nhất đất nước, chỉ có 2 người này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Một số khuyết điểm có tính chất sinh hoạt của họ đã xẩy ra trước đây, chúng ta châm chước, cho qua, từ nay về sau, ai vi phạm sẽ bị kỉ luật nặng.
Thời bấy giờ uy tín của Chủ tịch Đảng rất cao nên sau ý kiến của HCM, đại hội Đảng CSVN đã bầu Lê Duẩn làm Tổng Bí Thư.
Nhưng cũng phải mất 7 năm sau (1960 – 1967), ê kíp Duẩn – Thọ mới bắt đầu’’tính sổ – cả vốn lẫn lai’’ với Võ Nguyên Giap bằng bản nghị quyết ’’Chống xét lại hiện đại – NQ9/khóa 3’’. Ông bị quy cho là ‚’’đầu sỏ xét lại, tay sai của N. Khơ rut sốp’’, điển hình là cho giải ngũ 8 vạn binh sĩ năm 1958, trong khi thực chất chỉ là thay quân già, yêu băng lớp trẻ qua Luật nghĩa vụ quân sự. Kèm theo sau đó, hàng loạt cán bộ trung kiên của Tổng Tư Lệnh bị bắt, truất chúc…Điển hình là vu: Trong một đêm nhiều cán bộ chủ chốt của Cục tác chiến và những thân cận của tướng Giáp trong bộ Quốc phòng bị bắt. Ông TTL bị chặt hết chân tay… cuộc đời ông đi xuống bắt đầu thể hiện rõ từ đây và thê thảm hơn nữa vào các năm sau này…
Khi tiến hành chiến dịch Tổng tiến công giải phóng miên Nam, ông Giáp hoàn toàn đứn ngoài, chức TTL chỉ là cái danh, thực chất do các ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chỉ huy tướng Văn Tiến Dũng và ê kíp tiến hành (điều này được tướng VTD viết lại trong hồi kí Đại thắng mùa xuân 1975, đăng nhiều kì trên báo QĐND).
LD, LĐT chơi đối thủ sat ván : Hạ nhục, kích thích lòng tự ái, tự trọng để nếu ông không chịu được’’bật lò so’’…họ có cớ hủy diệt! Cũng may, ông Giáp là người giảng dậy sử học, đã bình tĩnh vượt qua cơn sóng gió này, cũng như ông đã từng kiên nhẫn không rơi vào bẫy của Mỹ trong ’’Sự kiên Vịnh bắc bộ – 1965’’ để tiếp tục tồn tại cho đến hôm nay ! (Trường họp hủy diệt Trần Xuân Bách lại rơi vào hoàn cảnh khác, có dip chúng ta sẽ bàn sau…).
Thế đấy ! Có Nhân tất có Quả, nhân nào thì quả ấy !
’’Chả ai nắm được tay từ chập tối đến sáng’’.
’’Chú khi nay anh khi khác’’ – những lời răn dạy của tiền nhân này, nếu vẫn vang vọng trong lòng, chắc chắn sẽ giúp cho những người lãnh đạo nhiều bài học bổ ich : Khi có Quyền – Thế – Tiền , đừng vội cạn tầu ráo máng vói nhau, vơi người dưới. Hãy để cho mình một lối đi dù là nhỏ nhất, đề phòng khi có biến còn có đường thoát.
Võ Nguyên Giáp là tấm gương sáng cho hậu thế soi chung về nhiều mặt nhất là vinh quang. Những thất bại trong cuộc đời ông cũng đáng để chúng ta suy gẫm, rút ra bài học từ những lỗi lầm’’chết người’’ mà ông phạm phải. Chỉ nhìn thấy vinh quang, vuốt đuôi, tuyên truyền một chiêu, thái quá – chỉ làm hại thế hệ trẻ hôm nay và mai sau !
TRẦN GIA LẠC
Điều đáng lưu tâm nhất qua việc ông Võ Nguyên Giáp từ trần
Mấy ngày nay, người Việt khắp thế giới xôn xao bàn luận về việc từ trần của ông Võ Nguyên Giáp, người đúng đầu quân đội Việt Nam thời chống Pháp và, 1 phần trong thời chống Mỹ. Hầu như có 2 phe rõ rệt, nhắm vào 2 mục đích khác nhau : phe thứ nhất, tán dương công trạng của ông Giáp, và phe thứ 2 phủ nhận công trạng và tố cáo ông Giáp cùng chế độ Cộng Sản tại Việt Nam hiện nay. Tôi cho rằng cả 2 điều này không đáng lưu tâm lắm. Điều đáng lưu tâm hơn là qua việc ông Giáp từ trần, chúng ta lại có dịp chứng kiến sự u mê của rất đông người Việt, vì chính cái sự u mê này mà người Việt mới bị cai trị bởi Cộng Sản và xem ra thoát khỏi nó vẫn là chuyện xa vời.
Báo chí tại Việt Nam hiện nay tràn ngập thông tin về ông Võ Nguyên Giáp, tất cả đều tôn vinh ông, mà bài nào cũng hao hao nhau, chẳng có bài nào chỉ ra những cái mới mà trước đây họ chưa đề cập. Về nhận định của nước ngoài vẫn thế, cũng là những cái họ đã đề cập rất nhiều lần rồi. Một số có đề cập đến những tin tức nước ngoài hay nhận định về ông Võ Nguyên Giáp khi ông từ trần thì cũng thế, vẫn cắt gọt, tốt thì nói thêm, xấu thì xóa hẳn, và những từ ngữ có cánh, lịch sự của người phát biểu giành cho người vừa nằm xuống, như họ vẫn thường làm cho nhiều người khác chứ không riêng gì ông Giáp. Tóm lại là chẳng có gì mới.
Báo chí “lề trái” cũng chẳng khác hơn. Họ chỉ đăng tải những gì họ đã nói trước đây, về cái xấu của ông Võ Nguyên Giáp, về đảng Cộng Sản Việt Nam, về chính phủ Việt Nam, trong quá khứ và hiện tại. Cả 2 chỉ là những băng cũ được quay lại.
Phần tôi lưu tâm hơn mà thiết nghĩ cần phân tích kỹ là phản ứng của người dân tại tại Việt Nam trước cái chết của ông, qua các phản hồi trên báo Việt Nam và cộng đồng mạng như các blogers và facebook. Tôi cho rằng phần đông những phản hồi trên là thực sự của người đọc chứ không phải ngụy tạo. Và những phản hồi đó thể hiện suy nghĩ thực của họ chứ không phải phản hồi vì miếng cơm manh áo. Rất nhiều người Việt Nam tôn vinh ông Võ Nguyên Giáp như 1 thiên tài quân sự của thế giới, một kẻ đức hạnh vẹn toàn, và không ít người đã nhỏ lệ vị ông. Tôi tôn trọng tình cảm họ dành cho người vừa khuất, nhưng điều này có liên quan đến vận mệnh quốc gia, chứ không phải là vấn đề cá nhân, nên phải nói rằng họ chỉ là những kẻ mu muội. Họ không phải là những kẻ giả dối, chỉ là mu muội.
Cách đây khoảng vài ba năm, nhà độc tài ở Bắc Hàn, Kim Jong-il, đã từ trần, chính quyền Bắc Hàn tổ chức tang lễ rất lớn, với rất nhiều cảnh quay người dân Bắc Hàn khóc vật vã cho nhà lãnh đạo này. Lúc ấy chính quyền Bắc Hàn cũng tô vẽ ông ấy bằng mọi cách và dĩ nhiên không thế thiếu những trích dẫn những nhận định của thế giới về ông, như Việt Nam đang làm. Vì thế tôi cho rằng phần đông người dân Bắc Hàn khóc do cái tâm của họ đối với nhà ông Kim Jong-il. Đối với họ, ông ấy là một thiên tài, một người đã cứu họ khỏi cảnh lầm than, một người tài đức vẹn toàn mà cả thế giới phải nghiêng mình kính phục. Họ đã khóc vì họ nghĩ thế, còn người lãnh đạo ấy có thực sự như họ nghĩ hay không lại là chuyện khác.
Điều buồn cười là lúc ấy người dân Việt Nam, những người đang khóc cho ông Võ Nguyên Giáp, trên các cộng đồng mạng và cả báo chí đều cho rằng : thật tội nghiệp người dân Bắc Hàn, bị nhồi sọ kỹ quá để rồi đi khóc thương vật vã cho 1 kẻ độc tài gian ác. Họ quên mất rằng trước đó không lâu, chính họ cũng đã khóc thương ông Hồ Chí Minh một cách mù quáng, và hôm nay họ cũng khóc thương ông Võ Nguyên Giáp như thế.
Chắc chắn họ sẽ phản ứng : không thể so sánh ông Kim Jong-il với đại tướng VNG của chúng ta được và càng không thể so sánh chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại. Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh là những nhân vật ở tầm thế giới, biết bao chính khách năm châu nghiêng minh kính phục, ông Kim Jong-il chỉ là kẻ gặp thời, nếu không có Liên Xô và Trung Quốc chống lưng, chẳng biết ông Kim Jong-il có thể sống quá 30 tưổi hay không, chứ nói gì đến chuyện lãnh đạo tài ba. Chuyện thế giới tôn vinh ông Kim Jong-il là sự nhào nặn, chế biến, hay có 1 thì thêm 10, dở 10 thì bỏ hết, của nhà cầm quyền Bắc Hàn. Do đó, dân Việt ta thương khóc Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh là đúng, còn dân Bắc Hàn thương khóc ông Kim Jong-il là do mu muội, dọ bị tuyên truyền, do bị tẩy não.
Nói thế chứ họ không nghĩ rằng người dân Bắc Hàn cũng có thể có nhận định tương tự, chỉ là đánh tráo nhân vật. Người dân Bắc Hàn cũng có thể nói : không thể so nhánh Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh với lãnh tụ Kim Jong-il của chúng ta được. Lãnh tụ của chúng ta được biết bao chính khách năm châu kính phục vì đã 1 mình chặn đứng sự bành trướng của 1 đế quốc hùng mạnh nhất thế giới, còn Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh chẳng qua là được Liên Xô và Trung Quốc chống lưng, nếu không thì đã chôn thây ở hang Pắc Bó từ lâu rồi. Chuyện thế giới tôn vinh ông Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh là sự nhào nặn, chế biến, hay thì có 1 thêm 10, dở thì có 10 thì bỏ hết, của nhà cầm quyền Việt Nam. Do đó dân Bắc Hàn ta thuơng khóc lãnh tụ Kim Jong-il là đúng, còn người dân Việt Nam thương khóc Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh chỉ vì bị tẩy não mà thôi.
Đó chính là sự mu muội của cả 2 bên. Cũng như người say rượu, họ không biết mình đang say, và lại thường bảo người khác say.
Nguyên nhân chính của sự mu muội của người dân tại Việt Nam là do chính sách tuyên truyền của chính quyền Cộng Sản Việt Nam hoạt động quá tích cực. Ngoài ra, có 1 nguyên nhân khác không kém phần quan trọng là do tinh thần AQ của người Việt quá lớn (tôi đã đề cập ở phần “Người Mỹ – Người Việt”). Họ dễ dàng tin, hoặc thích tin, những gì làm cho họ có vẻ oai phong, nhằm che dấu cái bản chất bần hèn của mình. Và khi đã được khoác vào chiếc áo oai phong, họ không muốn, hoặc không thể, có tư duy độc lập, suy nghĩ sáng suốt, vì như thế có thể làm cái áo oai phong của họ bay mất.
Tôi đã có nhận định về ông Hồ Chí Minh, ở đây chỉ muốn có vài nhận định, không đi vào chi tiết, nói về cái tầm thực sự của ông Võ Nguyên Giáp.
Theo tôi, nói về đức, ông Giáp là 1 trong số khá hiếm hoi trong lãnh đạo chính quyền Cộng Sản Việt Nam không vướng vào những trò ô trọc. Đồng thời, khác với các nhà lãnh đạo khác như ông Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ, ông Giáp là người có học thức, qua trường lớp hẳn hoi. Và có lẽ nhờ tính tự trọng của một nhà trí thức, ông đã xử sự chừng mực, tránh những trò tiểu nhân mà các “đồng chí” của ông không ngại sử dụng trong các cuộc xung đột ở cung đình.
Tuy nhiên, xét kỹ ngọn ngành thì cái đức của ông cũng không phải là hoàn hảo. Ông là 1 tướng lãnh, đứng đầu quân đội, nhưng ông đã lạm dụng sinh mạng binh sĩ. Ông đặt nặng thành tích mà coi nhẹ sinh mạng binh sĩ dưới quyền ông. Trong chiến tranh, hy sinh là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng với những tướng lãnh có luơng tri, sinh mạng của binh sĩ phải được đặt lên hàng đầu, phải hạn chế tối đa. Với những chiến lược, chiến thuật khác nhau, người tướng lãnh có thể thực hiện những chiến công với số thương vong của binh sĩ ở mức ít nhất. Phần ông Võ Nguyên Giáp, thì chiến thuật biển người thường xuyên được áp dụng và với chiến thuật ấy, có thể chiến thắng đấy, những thiệt hại về binh sĩ không hề được lưu tâm đúng mức.
Ông Võ Nguyên Giáp phải coi thường sinh mạng binh sĩ, một phần vì hỏa lực của Mỹ quá mạnh, vũ khí quá tối tân, nhưng tôi nghĩ phần chính là cái tài của ông không đủ. Chiến tranh du kích thì chỉ có thể quấy rối, làm suy yếu tinh thần đối phương, còn muốn chiến thắng thì rồi cuối cùng cũng phải đối đầu trực tiếp ngoài trận địa mà ông lại không có thực tài trong lãnh vực này.
Ngoài ra ông cũng có những tính toán quân sự sai lầm khác, cụ thể là chiến dịch tết Mậu Thân 1968, với số binh sĩ thương vong lên đến cả 100 ngàn. Ông đã bị mất ảnh hưởng nặng nề trong hàng ngũ lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam sau thất bại này, và bị thay thế bằng ông Văn Tiến Dũng. Có thể nói thành công lớn nhất của ông Võ Nguyên Giáp là trận Điện Biên Phủ. Nhưng, theo tôi trận này mang tính lịch sử, Việt Nam và thế giới, nhiều hơn là nơi phô diễn tài năng quân sự của ông Giáp, mà cụ thể là số thương vong rất lớn của lính Việt trong trận này.
Một nhà quân sự học đã nói “Một tướng tài là người cầm quân giành được chiến thắng, với số thương vong ít nhất của cả 2 phía”. Với tiêu chuẩn này thì ông Giáp ở dưới mức trung bình quá xa, vì số thương vong của binh sĩ của ông trên các trận địa quá lớn, chứ chưa nói đến phía đối phương.
Ông Võ Nguyên Giáp đã đóng vai trò rất lớn trong lịch sự hiện đại của Việt Nam, nhưng xét về tài năng quân sự mà báo chí Việt Nam đang tung hô, cũng như dân chúng Việt Nam đang ca ngợi, thì chỉ là trò đãi bôi. Ở tầm thế giới, ông ở dưói mức trung bình, ở tầm Quốc Gia ông trên trung mình chút ít, nhưng ông thua người kế nhiệm là Văn Tiến Dũng, và so với một số tướng lĩnh miền Nam Việt Nam, ông cũng không hơn họ.
Tuy nhiên, điều đó đã là quá khứ, không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng trong việc này là sự mu muội của người dân trong quá trình phát triển xã hội, để đi đến một đất nước văn minh, một quốc gia pháp trị. Hơn 50 năm nay, từ thời ông Hồ Chí Minh, họ vẫn tôn thờ các nhà lãnh đạo một cách mù quáng như thế. Chuyện chẳng gì khó khăn lắm, thậm chí có cái chết của lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong-il để so sánh, thế mà họ còn không tỉnh ngộ, thì cái chuyện hiểu thấu đáo khái niệm dân chủ, tinh thần pháp trị, hẳn còn lắm gian nan.
ĐINH NGHỆ AN
Ai thống trị Việt Nam ngày nay: Đảng Cộng sản hay là Hán Ngụy?
Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ . Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”.
Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc
của mình.
Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?
Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng?
Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác .Tôi nói đó là một “thứ đảng phái” vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết mác-lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành “chính nghĩa xã hội chủ nghĩa ” theo ý hệ
Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung mác-lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển mác-lê dạy người cộng sản.
Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của mác-lê.
Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân.
Ông Bảo nói thêm rằng “ tổ chức anh chị em cán bộ phải giử quyền cai trị Việt nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giử ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ ”.
Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội ? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử Có đúng như vậy không?
Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.
Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng , ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm, … và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân, vân, … cho đến 1 ,2 triệu người Việt nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giử độc tôn cho đảng .
Xin trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảngthì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào?
Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt
đi thôi ?
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới . Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.
Ở điểm này, chúng ta hảy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt nam hỏi tội của họ đối với tổ quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra . Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.
Thực tế ở Việt nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tìng chống Trung quốc xăm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quôc gởi binh qua Hà nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn . Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyẽn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức
một thứ lệ thuộc tư tưởng. Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt nam chăng? Tức đảng cộng sản vỉnh viễn đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xăm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hảy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chổ dựa vửng chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rỏ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy.
Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những
thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt khắp nơi rình rặp.
Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ. Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi.
Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng
Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái đạo chính trị này – “ hoàng đế chính thuyết ”– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ chí minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ
tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lịnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việtnam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều , tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy” .
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: Mỹ Ngụy hồi đó hay Hán Ngụy bây giờ?
Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ” …
Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “ hoàng đế chính thuyết ”.
Như vậy làm Mỹ Ngụy là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt nam, không ở lại Việt nam. Và “dân ngụy.” không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.
Còn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không? Hay chỉ có chung một thứ Tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
THEO Stephen B. YOUNG
Vụ án Dương Chí Dũng: Dư luận bàng hoàng, phẫn nộ
Đau xót ở chỗ biết rõ sai phạm nhưng mọi thủ tục về thông quan, nhập khẩu, thanh toán hợp đồng đều chót lọt
Kết luận của Cơ quan Cảnh sát điều tra Cục Cảnh sát điều tra tội phạm vềtham nhũng (Bộ Công an) về Vụ án “ụ nổi” tại Tổng công ty Hàng hải Việt Nam (Vinalines) làm thiệt hại ngân sách Nhà nước gần 370 tỷ đồng đang khiến dư luận bàng hoàng, phẫn nộ.
Chuyện thật mà như đùa khi một ụ nổi to đùng lại chui lọt hàng loạt “cửa” cơ quan chức năng để về nằm chềnh ềnh hoen rỉ nhiều năm trời. Một ụ nổi hư hỏng hết, chỉ còn duy nhất một tác dụng là phá hoại môi trường đã được Vinalines “biến báo” ngoạn mục để phê duyệt mua về. Và đống sắt vụn đó đã phát huy đúng tác dụng của nó là tàn phá môi trường.
Câu chuyện này ngay từ đầu đã thể hiện rõ bản chất ly kỳ hiếm thấy. Đến tháng 10/2008 mới có quyết định phê duyệt dự án nhưng trước đó một năm rưỡi, Vinalines mà Dương Chí Dũng lúc đó là Chủ tịch HĐQT đã tổ chức đấu thầu, chào hàng cạnh tranh mua ụ nổi.
Nhưng chuyện hài hước không chỉ dừng lại ở đó, trong 3 ụ nổi được chào thầu, Vinalines chỉ “nhắm” tới ụ nổi 83M của Công ty AP (Singapore) “quá đát” 18 năm mà bỏ qua 2 ụ nổi khác tuổi đời trẻ hơn nhiều.
Để hợp thức hóa về mặt thủ tục, Vinalines đã cử một đoàn khảo sát có đại diện của Cục Đăng kiểm Việt Nam sang Liên bang Nga khảo sát tình trạng kỹ thuật của ụ nổi này. Sau khi biết rõ “tác dụng” chẳng để làm gì của ụ nổi 83M và cũng biết rõ Công ty AP chỉ là đơn vị trung gian chào bán không phải đợn vị sở hữu, Vinalines vẫn quyết định “chèo lái” kết quả khảo sát để mua bằng được món đồ “đồng nát” này, thêm nữa, nhất quyết không làm việc với chính chủ mà phải qua Công ty “cò”AP.
Ai đời, chủ sở hữu chỉ chào với giá chưa đến 5 triệu USD, mà “bộ sậu” Dương Chí Dũng lại có thể đưa “khống” lên tới 9 triệu USD, rồi cộng thêm tiền rước về, công sửa chữa, neo đậu, …định giá lúc đầu là 14,136 triệu USD, rồi lại “phóng tay” chốt thành 19,5 triệu USD. Đúng là chỉ có “tiền chùa” mới dễ dàng biến báo và “chặt gọn” êm như lông hồng đến vậy!
Đau xót ở chỗ biết rõ sai phạm nhưng mọi thủ tục về thông quan, nhập khẩu, thanh toán hợp đồng đều chót lọt. Kết luận của Cơ quan Cảnh sát điều tra Cục Cảnh sát điều tra tội phạm vềtham nhũng (Bộ Công an) cho thấy, tổng thiệt hại do các sai phạm tại Vinalines là gần 370 tỷ đồng.
Tuy nhiên, con số thiệt hại hàng trăm tỷ đồng này không phải là con số cuối cùng bởi những sai phạm đã dẫn đến hậu quả là dự án nhà máy bị phá sản giữa chừng, ụ nổi 83M không đưa vào hoạt động được vẫn “ngốn” thêm hàng triệu đô la tiền thuê cảng neo đậu, công trực sự cố, tiền lãi ngân hàng…và trở thành đống sắt rỉ gây ô nhiễm môi trường trầm trọng không thể tính đếm được giá trị thiệt hại.
Do hào phóng “biếu không” cho “Cò” nước ngoài 4 triệu USD mà “bọn lâu la” Dương Chí Dũng được “lại quả” 1,66 triệu USD ( tương đương 32 tỷ VND). Số tiền này được chia chác theo thứ-bậc, công-trạng rõ ràng.Được 10 tỷ đồng, “vua” Dương Chí Dũng đã sủng ái tặng cho “phi tần” 2 căn hộ sang trọng, cao cấp vào bậc nhất tại thủ đô.
Câu chuyện ly kỳ, hài hước lại không hề viễn tưởng chút nào bởi thực tế vẫn sờ sờ ra đó cái ụ nổi hoành tráng không biết phải xử lý ra sao? Bởi để phá ra bán đồng nát cũng không dễ dàng, chắc chắn rằng nhà nước lại tiếp tục phải mất tiếp một khoản không nhỏ để xử lý cái đống sắt vụn 9 triệu USD này.
Cú “ném tiền qua cửa sổ” của Dương Chí Dũng và đồng bọn thật ngoạn mục! Qua vụ án này, dư luận không khỏi không đặt câu hỏi, sẽ còn bao nhiêu “Dương Chí Dũng” chưa bị lộ? Và một phần kết luận mà Bộ Công an vừa công bố đã làm sửng sốt, bàng hoàng dự luận đến vậy thì phần còn lại sẽ là những gì?
Kết luận thanh tra cũng đã rõ, tội trạng rồi cũng được luận định công khai, chỉ tiếc là số tiền thiệt hại khổng lồ thì không thể lấy lại được. Trong khi đất nước đang khó khăn, gánh nặng vào ngân sách ngày càng chật vật, phương án cắt giảm lương cho cán bộ, công chức cũng được đề xuất để giảm bớt bội chi, thì những vụ án tham ô, tham nhũng, lãng phí tiền của Nhà nước kinh khủng như vụ án Dương Chí Dũng vẫn xảy ra.
Lòng dân phẫn nộ khi bên cạnh những Dương Chí Dũng, còn có những đăng kiểm, hải quan tha hóa, biến chất, bị đồng tiền làm mờ mắt, chỉ tìm cách “vét cho đầy túi tham” phá hoại nền kinh tế đất nước. Lòng dân cũng mong muốn làm sao công tác giám sát, thanh tra phải chặt chẽ hơn, làm sớm hơn, đi trước một bước chứ không bị động chạy theo chuyện đã rồi./.
Theo VOV
- 1% giới siêu giàu chiếm gần nửa tài sản thế giới vinacorp
- 450.000 viên chức Mỹ đi làm trở lại vinacorp
- Dự đoán Fed kích thích đến tháng 3, đồng USD thấp nhất 8 tháng vinacorp
- Giới đầu tư ‘sốc’ với lợi nhuận của Google vinacorp
- HSBC dự báo nhu cầu vàng tại Châu Á tiếp tục tăng do lạm phát vinacorp
- Muộn vì lợi ích cục bộ ngành vinacorp
- Ngân hàng lớn nhất của Mỹ sẵn sàng chi 13 tỷ USD để chấm dứt bê bối pháp lý vinacorp
- Ngân sách và trần nợ: Cuộc khủng hoảng vô nghĩa đáng giá hàng tỉ đô-la vinacorp
- S&P 500 lập kỷ lục sau thỏa thuận trần nợ vinacorp
- Tổng thư ký OECD chỉ trích thỏa thuận trần nợ công Mỹ vinacorp
- Thủ tướng Abe thăm đền Yasukuni vào cuối năm? nld
- “Tàu chiến tương lai” của Mỹ chuẩn bị hạ thủy baomoi
- Hà Lan dọa kiện Nga nld
- Ván cờ chiến lược Biển Đông của Việt Nam baomoi
- Video: Phiến quân Syria ngụy trang 1,5 tấn thuốc nổ đánh bom liều chết baomoi
- Iraq: Đánh bom ở Baghdad làm 71 người thương vong baomoi
- Nổ bom quán càphê ở Baghdad, 35 người thiệt mạng baomoi
- Iraq: Các vụ tấn công tự sát giết chết 41 người voa
- Ấn Độ có thể thuê tàu ngầm Nga baomoi
- Biểu tình phản đối cắt giảm ngân sách ở Bồ Đào Nha và Ý baomoi
- Nhân chứng: 19 người bị giết tại một trạm kiểm soát giả ở Nigeria voa
- Mỹ triển khai “Kỵ binh bay” tại Hàn Quốc baomoi
- Lào tìm được thi hài 39 nạn nhân trên máy bay lâm nạn voa
- Thủ tướng Ấn Độ công du Nga, Trung Quốc voa
- Sự bất thường trong nội bộ chính trị Hoa Kỳ baomoi
- EU đàm phán đầu tư với ASEAN, Trung Quốc baomoi
- Mặc kệ Trung Quốc, Thủ tướng Nhật có thể thăm đền Yasukuni nld
- Xạ thủ hàng đầu Thái Lan bị bắn chết tại Bangkok tienphong
- Nam Triều Tiên, Malaysia đồng ý hoán đổi 4,7 tỉ đôla voa
- Cây đàn sót lại trên tàu Titanic giá ngất ngưởng nld
- Đường ống khí đốt Miến-Trung chính thức hoạt động đầy đủ voa
- Bom tự sát giết chết 15 người ở Somalia voa
- Vụ máy bay rơi ở Lào: Nhận diện nạn nhân gốc Việt nld
- Luxembourg tổ chức bầu cử sớm voa
- Thủ tướng Ấn Độ thăm Nga, Trung Quốc voa
- Siêu du thuyền 3 thân kỳ quái giá 300 tỷ đồng tienphong
- Cháy rừng vẫn tiếp diễn tại bang New South Wales voa
- Vụ rơi máy bay Lào: Chưa tìm thấy nữ nạn nhân người Việt tienphong
- Thế giới có 30 triệu nô lệ hiện đại tienphong
- Lính Syria “bắn thai phụ, trẻ em để giải trí”? nld
- Giáo sư kêu gọi tự do mất việc bbc
- Nổ bom ‘kép’ ở Thái Lan, 13 người bị thương tienphong
- Hú hồn! nld
- Bắt nạt bạn thân đến mức nhảy lầu nld
- Trung Quốc: 19 cán bộ cưỡng chế bị tạt axít nld
- Ông Berlusconi bị cấm cửa chính trường 2 năm nld
- ‘Cuộc chiến vàng’ tàn khốc tại Darfur tienphong
- Tình trạng khẩn cấp vì cháy rừng ở Úc bbc
- Syria lại có bạo lực đẫm máu, 31 người chết tienphong
- Chính phủ Anh nguy cơ sẽ đóng cửa tienphong
‘Thành phần chủ đạo’ của nền kinh tế đang vắt kiệt sức dân
Được coi là thành phần chủ đạo trong nền kinh tế của đất nước, song nhiều doanh nghiệp nhà nước (DNNN), mà đặc biệt là các tổng công ty đầu ngành, liên tiếp cho thấy những màn trình diễn tồi, không những không đóng góp thiết thực vào sự tăng trưởng kinh tế, mà còn gây thiệt hại lớn đến nguồn vốn ngân sách, và quyền lợi của người dân.
Trong cuộc họp báo chiều 17/10 chuẩn bị cho kỳ họp Quốc hội sắp khai mạc, ông Nguyễn Hạnh Phúc – Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội – đã trao đổi với báo giới về một số nội dung liên quan đến tiến độ của dự thảo Hiến pháp, trong đó, nội dung quy định vai trò các thành phần kinh tế trong dự thảo Hiến pháp nhận được sự quan tâm đặc biệt. Ông Phúc nhấn mạnh: “Đương nhiên kinh tế nhà nước phải chủ đạo, không thể để tư nhân làm chủ đạo, không thì ai lo an sinh xã hội. Còn các thành phần kinh tế thì bình đẳng, không phân biệt”.
Tuy nhiên, không hiểu sao kinh tế tư nhân lại bị lôi vào cuộc tranh giành ngôi vị này, khi trước nay ứng cử viên duy nhất vẫn là kinh tế nhà nước, mà các ý kiến chỉ xoay quanh việc yêu cầu cần có sự bình đẳng giữa các thành phần kinh tế, tức là bỏ luôn cái khoản “chủ đạo” đi. Và kinh tế nhà nước chủ đạo thì có mối quan hệ gì tới việc “lo” cho an sinh xã hội?!
Trên thực tế, sau gần 1/4 thế kỷ kinh tế nhà nước làm chủ kể từ sau giai đoạn mở cửa, và gần 10 năm sau khi gia nhập WTO, chưa bao giờ kinh tế Việt Nam lại lao đao hơn hiện tại. Và trong suốt hơn hai thập kỷ qua, nhận được vô vàn ưu ái từ chính sách, đặc biệt đối với khâu cấp vốn cho tới các hoạt động thị trường cùng những đảm bảo “vàng” – làm ăn thua lỗ đã có tập thể chịu, chưa một vị giám đốc DNNN nào chỉ vì quản lý yếu kém mà bị bỏ tù, kê biên tài sản – nên rất nhiều DNNN tiếp tục rơi và tình trạng thua lỗ và thất thoát triền miên với con số lũy kế theo năm lên tới cả chục ngàn tỷ đồng.
Cái sự dửng dưng mỗi khi ngân sách bị thất thoát khiến người ta có cảm giác như những cái “tàu há mồm” nuốt chửng từ hàng nghìn tỷ có thể đến hàng trăm nghìn tỷ đồng như Vinashin, Vinalines… chỉ “nhẹ bẫng” so với tổng thu ngân sách mỗi năm vài trăm ngàn tỷ đồng – từ tiền thuế của dân?! Rõ ràng, nhiều người không đau xót vì trong hàng ngàn tỷ đồng thua lỗ, hay còn được một số người vớt vát gọi trệch đi là “nợ xấu chưa thu hồi”, thì một vị Tổng Giám đốc như Dương Chí Dũng cũng phải bỏ túi không ít, và bộ sậu – ê kíp giúp cho Dũng thực hiện được hành vi tham ô – cũng nhận được một khoản rất có thể lớn hơn nhiều lần.
Điểm qua một số DNNN có “máu mặt” nhất, được xếp trong top 10 của 500 DNNN có doanh thu và quy mô vốn lớn nhất thị trường (theo VNR500-2012), có thể thấy những cái tên như Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam, Tập đoàn Viễn thông Quân đội (Viettel), Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN), Tập đoàn Than khoáng sản (Vinacomin), Ngân hàng NN&PTNN (Agribank)… Tuy nhiên, là ngân hàng có quy mô vốn lớn nhất trong hệ thống tài chính của Việt Nam với mạng lưới chi nhánh dày đặc, nhưng Agribank cũng là một trong những doanh nghiệp làm ăn bết bát nhất với tỷ lệ nợ xấu luôn dẫn đầu, lên đến 6,14% (báo cáo đến ngày 30/6/2012 – Ngân hàng Nhà nước). Thậm chí, theo thông tin từ beforeitsnews.com, tính đến hết tháng 8/2013, nợ xấu của Agribank lên tới 33.500 tỷ đồng, vượt 13,1% so với 29.605 tỷ đồng vốn điều lệ!
Một đại diện khác cho DNNN cũng “lẫy lừng” không kém về khả năng làm ăn là EVN với khoản lỗ tính riêng cho năm 2010 là 8.416 tỷ đồng, năm 2011 là 8.000 tỷ đồng (lỗ lũy kế đến năm 2010 xấp xỉ 25.000 tỷ đồng). Chỉ sang năm 2012, EVN mới bất ngờ tuyên bố có lãi thông qua một lộ trình tăng giá điện dày đặc: Năm 2009, giá điện tăng 8,92%; năm 2010, tăng 6,8%; năm 2011, từ tháng 1-3, tăng 15,3%, tháng 12/2011, giá điện tăng lần hai 5%; tháng 07/2012, tăng thêm 5%, tháng 12/2012, giá điện tăng lần hai 5%; và từ 1/08/2013, giá điện tăng 5%. Chỉ nhìn vào tốc độ tăng giá sản phẩm bán cho dân của một doanh nghiệp được vận hành bằng tiền (thuế) của dân trong một thị trường độc quyền cũng có thể thấy, việc doanh nghiệp này “làm ăn có lãi” là hoàn toàn vô nghĩa, thậm chí đi ngược lại với quyền lợi của khách hàng – là người dân.
Trong khi đó, Viettel – một tập đoàn kinh tế Nhà nước nhưng được tổ chức và điều hành với đặc thù riêng của quân đội – được cho là doanh nghiệp làm ăn có lãi thực sự, song cũng đang dính tới không ít khoản đầu tư ngoài ngành – vốn bị xem chính là một trong các thành phần cấu thành nên “lỗ thủng” cho nhiều Tập đoàn nhà nước – trong lĩnh vực xây dựng (với Vinaconex), năng lượng (với EVN Quốc tế), tài chính (với Công ty Tài chính CP Vinaconex), sản xuất-chế biến (với Công ty CP Công nghiệp cao su Coecco)…
Một “ông lớn” khác là Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam (Petrolimex) lại “chơi chiêu” với các cơ quan quản lý và người tiêu dùng. Theo báo cáo tài chính hợp nhất quý II/2013 của tập đoàn này, 6 tháng đầu năm, lợi nhuận hợp nhất trước thuế thu nhập doanh nghiệp đạt 898 tỷ đồng. Lãi lớn, nhưng liên tục phát ra thị trường thông điệp thua lỗ, lãi ít, kể khổ để tiện bề tăng giá xăng dầu tùy hứng, Petrolimex đang đi ngược lại lợi ích của người tiêu dùng – những cổ đông lớn nhất của chính các DNNN mà trong đó có tập đoàn này. Chưa dừng ở đó, mặc dù có lãi, nhưng Petrolimex vẫn “xin” khất thuế, nợ thuế vào cuối năm nay. Với kiểu làm ăn “chày bửa” như vậy, khó có thể hy vọng những doanh nghiệp kiểu này đóng góp gì cho nền kinh tế, cho người dân.
Điểm qua một vài “ông anh cả” trong các tập đoàn Nhà nước, có thể thấy tình trạng làm ăn thua lỗ là phổ biến. Trong trường hợp có lãi, thì phần sinh lời người dân cũng không được hưởng bởi ngay cả khi có thặng dư thì các doanh nghiệp này vẫn tìm cách tăng giá bán sản phẩm: EVN tăng giá bán điện trung bình 2 năm /lần, Petrolimex tăng giá bán xăng 5 lần chỉ trong vòng 3 tháng năm 2013, Viettel/MobiFone/Vinaphone tăng cước 3G 2 lần trong 6 tháng… với lý do bù lỗ trước đó!
Không những phần đóng góp cho xã hội rất thấp, mà phần lấy đi lại nhiều khi các doanh nghiệp này luôn tìm cách “hưởng thụ” với lương và những ưu đãi cực lớn cho người trong ngành. Ví dụ, theo kết quả kiểm toán, lương bình quân công ty mẹ EVN năm 2010 là 13,7 triệu đồng/tháng, lương cán bộ văn phòng EVN bình quân 30 triệu đồng/tháng; lương bình quân nhân viên công ty mẹ của Petrolimex là 21 triệu đồng/tháng (kiểm toán 2011)… Chưa kể những hoạt động đầu tư để hưởng thụ theo bề nổi, bề chìm mới được Thanh tra Chính phủ công bố một phần như EVN xây biệt thự, chung cư, trung tâm thể thao, vui chơi… cho cán bộ tại hàng loạt dự án, mà theo lời biện hộ của lãnh đạo tập đoàn này là để “tái tạo sức lao động”. Kèm theo những cục lương “khủng” thì những công trình giải trí, thư giãn của EVN đang được người dân è cổ ra cõng bằng “giá điện khủng”.
Trước những bất cập kể trên, một tỷ lệ lớn các tập đoàn Nhà nước, các DNNN quả có đóng “vai trò chủ đạo” trong nền kinh tế, nhưng không thiên về hướng điều tiết, dẫn dắt thị trường và đóng góp cho sự tăng trưởng ổn định bền vững của nền kinh tế, cũng như phục vụ quyền lợi của người dân, mà đáng tiếc theo hướng ngược lại.
Trên thực tế, càng đẩy mạnh vai trò của DNNN lên bao nhiêu thì đặc quyền, đặc lợi cho nhóm đối tượng này càng tăng lên bấy nhiêu, và làm giảm sức cạnh tranh của chính các doanh nghiệp này, và đặc biệt là các doanh nghiệp tư nhân – vốn đóng góp tới 31,3% thuế cho ngân sách Nhà nước (2011) – bấy nhiêu. Trong khi đó, việc khuyến khích các doanh nghiệp tư nhân tận dụng được chất xám, lẫn nguồn lực tài chính tự nguyện trong dân bao nhiêu thì đầu tư cho các DNNN càng tăng thêm yếu tố rủi ro về vốn ngân sách bấy nhiêu.
Mặt khác, nguồn gốc của an sinh xã hội ở bất kỳ một quốc gia nào vẫn là từ tiền đóng thuế và nộp bảo hiểm của người dân cũng như các thành phần kinh tế, được chính phủ điều tiết thông qua các chương trình, chính sách, chứ việc các tập đoàn kinh tế Nhà nước giữ vai trò chủ đạo cũng không quyết định đến an sinh xã hội, nếu chưa muốn nói ngược lại, với tình trạng lỗ và xin khất lần như vậy, chính bản thân DNNN lại là một trong những nguyên nhân không nhỏ gây “thủng” quỹ bảo hiểm.
THEO SỐNG MỚI
Vì sao Tướng Giáp bị trù dập đến ngắc ngoải?
Đây là câu hỏi suốt nhiều năm được dấu kín khiến bao nhiêu người cố tìm hiểu mà hầu như không có câu trả lời.
Mấy hôm trước, tình cờ tôi gặp lại một cán bộ cao cấp, về hưu. Thuộc lớp đàn em lại từng được tiếp xúc khi ông còn đương chức, anh em gặp lại, rất vui, rủ nhau ra Đảo gió uống mấy li. Có hơi men, câu chuyện thêm đậm đà. Ông nhìn tôi chăm chú dường như có điều gì muốn thổ lộ, ít giây sau, nói :
Mấy hôm nay báo’’các lề’’ tung hô tướng Giáp dữ quá, đám viếng, tang chỉ thua kém cụ Hồ chút ít !
Tôi chua kịp’’phụ họa’’, ông anh khà (sau khi nhấp ngụm), tiếp: Cậu có hiểu vì sao tướng Giáp bị hai ông Duẩn – Thọ làm cho sống dở chết dở, không?
Thấy đây là cơ hội tìm hiểu chuyện thâm cung bí sử của chốn cung đình, tôi hăng hái lên tiếng ngay: Em làm sao mà biết được. Chả cứ em, nhiều người cũng thắc mắc nhưng’’bặt vô âm tín’’. Đây là chuyện cấm kị mà.
– Cũng đúng, anh biết chuyện này, im lặng gần cả cuộc đời, đến giờ, cũng sắp xuống lỗ rồi, đành kể cho chú nghe để chú hiểu thêm chốn quan trường của chế độ cộng sản nó như thế nào. Câu nói cửa miệng của cụ Hồ: ’’Đoàn kết, thống nhất, đại đoàn kết’’, thực ra chỉ là khẩu hiệu, trên thực tế chính trường không hề có’’Đại đoàn kết’’.
Ông anh ngừng lại, tợp tiếp, gắp miếng nhắm, nhai, nuốt đoạn kể cho tôi nghe câu chuyện cuộc đời của một số’’vĩ nhân’’. Các sự kiện ông diễn giải trong câu chuyện gây cho tôi ấn tượng sâu sắc. Tôi cho rằng, ông là người hiểu biết nội tình của đảng CSVN. Câu chuyện của ông đề cập nhiều vấn đề , tuy khó được kiểm chứng, nhưng đáng để chúng ta quan tâm , chỉ chọn một vài chuyện để suy gẫm:
– Trung tướng Nguyễn Bình bị phục kích chết trong chuyến đi tù Nam Bộ ra Bắc báo cáo tình hình với TƯ. Ông bị sát hại ở một vùng núi trên đường đi . Sự kiện quan trọng đó, sau này người ta tìm hiểu, không có trong hồ sơ của Bộ Tổng Tham mưu quân đội viễn chinh Pháp (nghĩa là không phải Pháp giết). Khi quân đội miền Bắc đánh chiếm được Bộ TTM quân đội Sài gòn, hồ sơ lưu trữ cũng không hề có một dòng nào nói về vụ việc này, mà lẽ ra 2 quân đội Pháp – Mỹ, nếu họ làm, nhất định đều phải có, ghi lại, lưu trữ .
Vậy ai giết Trung Tướng Nguyễn Bình ?
Và còn nhiều nghi vấn khác nữa…
Riêng về tướng Giáp, thu hút sự chú ý của tôi, ông kể:
Khi cách mạng tháng 8 năm 1945 nổ ra, thành công, hai ông Lê Duẩn và Lê Đức Thọ lúc này vẫn đang nằm trong xà lim’’chuồng cọp’’ ở Côn Đảo. Các ông vui mừng và chờ đợi đất liền cho tầu ra đón. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao (…) mãi gần hai chục ngày sau mới họ mới được về.
Khi về đến đát liên, Lê Đức Thọ do TƯ phân công làm công tác Đảng, còn Lê Duẩn được Võ Nguyên Giáp – phân công làm Cục trưởng cục Dân quân – một cái cục thấp – bé nhất trong Bộ quốc phòng, một chức danh chỉ giành cho người’’ngồi chơi sơi nươc’’. Dư luận chính trường bất ngờ trong khi ông LD thực sự có tài, có uy tín, nhiều năm hoạt động trên địa bàn miền Nam… Cuộc phân công đó, dưới mắt dư luận ’’thật khó coi’’, không thể không gây cho các đối tượng sự bức xúc…
Chưa hết, những chiến hữu thân cận, tài năng dưới quyên các ông như Tô Ký, Huỳnh Văn Nghệ…đều chỉ được phong các chức danh’’khiêm tốn’’(mãi sau Tô Ký mới có hàm Thiếu tướng, Huỳnh Văn Nghệ hàm Thượng tá…). Trước những đối xử như vậy, 2 ông kiên quyết xin được trở lại miền Nam’’nằm vùng’’, chuẩn bị cho một cuộc chiến mới : Tạo thế hợp pháp để đấu tranh (vì hiệp định Geneve) bằng cách đưa ông Lê Duẩn ra tranh cử TT với ông Ngô Đình Diệm…
Sự việc không thành, ông LD phải rút vào hoạt động bí mật. Trong thời gian đó, ông đã nghiên cứu vạch ra chiến lược cho cách mạng miên Nam rồi gửi ra TƯ bản báo cáo quan trọng, xác định rõ: Muốn thống nhất đất nước, không có con đường nào khác là – Phải chuẩn bị, phát động nhân dân cả nước tiến hành đấu tranh vũ trang mà trực tiếp, trực diện là nhân dân miền Nam , còn miền Bắc sẽ là hậu phương vững chắc cho trận chiến này. BCT có người còn phân vân… riêng cụ Hồ – trong tư cách là Chủ tịch đảng – hoàn toàn đồng ý với báo cáo của 2 ông Duẩn – Tho, quyết định triệu tập ĐH Đảng CS Việt nam lần thứ 3 (sau ĐH3 đổi tên thành đảng Lao Động Việt Nam), nhằm đi đến thống nhất chủ trương này bằng nghị quyết làm kim chỉ nam cho mọi hành động đi đến thống nhất đất nước, thự hiện ý tưởng của cụ Hồ (trong lần ốm nặng):’’Dù có phải đốt cháy cả dẫy Trường Sơn cũng phải giành cho được độc lập dân tộc’’.
—————————————————-
Đại Hội ĐCSVN lần thứ 3 (ĐH3 – tên mới Đảng LĐVN)) được triệu tập trong bối cảnh đặc biệt :
– Miền Bắc vừa trải qua’’cơn gió độc’’ Cải cách ruộng đất, lòng dân li tán, uy tín của Đảng – Chính quyền suy giảm, nền kinh tế đang củng cố, chua kịp phát triển, nông nghiệp suy xụp.
– Ê kíp lãnh đạo (Cụ Hồ, TBT Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp…) vừa phải kiểm điểm trách nhiệm đã để xẩy ra vụ Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ), một số nhận án kỉ luật. TBT Trường Chinh phải từ chức…
– Cần người có kinh nghiệm đảm trách việc đôn đốc thực hiện NQ ĐH3. Dưới cái nhìn hẹp hòi, cục bộ của phe Chinh – Giáp (phe bảo thủ miền Bắc, theo TQ) đối với phe cách tân (miền Nam) Duẩn – Thọ. Việc chọn một ê kí lãnh đạo mới thật khó khăn, nhưng Chủ tịch đảng Hồ Chí Minh đã dùng uy tín, quyền lực của mình gạt mọi ý kiến bất đồng (và cả chống đối), ép : Chọn ê kíp Lê Duẩn – Lê Đức Tho lãnh đạo Đảng và chính quyền, Lê Duẩn làm Tổng Bí Thư, Lê Đức Thọ làm Trưởng ban Tổ Chức TƯ – một ban vô cùng quan trọng để duy trì quyền lực của ê kíp (sau này, suốt 26 năm 1960 – 1986) BTC TƯ đã chứng tỏ uy lực đó! Chọn, giữ lại Phạm Văn Đồng – nhân vật’’ba phải’’ của ê kíp cũ – làm thủ tướng để dễ sai khiến…
Tuy ý kiến của chủ tịch đảng HCM đã rõ ràng, nhưng cả phe cánh đối thủ vẫn chống đối kịch liệt. Chiêu cuối cùng của đối thủ là : Dựa vào điều lệ đảng mà 2 ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đều vi phạm : Cả hai ông đều đã có vợ rồi, vẫn lấy 2 cô học sinh trẻ làm vợ thứ 2. Đến chiêu này thì hai ông Duẩn – Thọ không còn cách biện báo. Chiêu phản kích cuối cùng khá độc, nhằm ngăn trở họ không được bầu làm TBT và TBTCTUW.
Vì đã xác định người có khả năng giúp mình’’ đốt cháy Trương Sơn…’’ chủ tịch đảng phải ra tay, dút điểm: Trong phiên họp cuối cùng chọn nhân sụ trước khi đại hội bắt đầu, Chủ tịch Đảng phải dùng quyền phủ quyết…và tuyên bố gay gắt, đại ý: Trong số các đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở đây, không có ai đã đi đến miền Nam, lại càng không hiểu biết địa bàn chiến trường miền Nam. Chỉ có 2 đồng chí Lê Duẩn , Lê Đức Thọ đáp ứng được yêu cầu này. Nếu chúng ta muốn thống nhất đất nước, chỉ có 2 người này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Một số khuyết điểm có tính chất sinh hoạt của họ đã xẩy ra trước đây, chúng ta châm chước, cho qua, từ nay về sau, ai vi phạm sẽ bị kỉ luật nặng.
Thời bấy giờ uy tín của Chủ tịch Đảng rất cao nên sau ý kiến của HCM, đại hội Đảng CSVN đã bầu Lê Duẩn làm Tổng Bí Thư.
Nhưng cũng phải mất 7 năm sau (1960 – 1967), ê kíp Duẩn – Thọ mới bắt đầu’’tính sổ – cả vốn lẫn lai’’ với Võ Nguyên Giap bằng bản nghị quyết ’’Chống xét lại hiện đại – NQ9/khóa 3’’. Ông bị quy cho là ‚’’đầu sỏ xét lại, tay sai của N. Khơ rut sốp’’, điển hình là cho giải ngũ 8 vạn binh sĩ năm 1958, trong khi thực chất chỉ là thay quân già, yêu băng lớp trẻ qua Luật nghĩa vụ quân sự. Kèm theo sau đó, hàng loạt cán bộ trung kiên của Tổng Tư Lệnh bị bắt, truất chúc…Điển hình là vu: Trong một đêm nhiều cán bộ chủ chốt của Cục tác chiến và những thân cận của tướng Giáp trong bộ Quốc phòng bị bắt. Ông TTL bị chặt hết chân tay… cuộc đời ông đi xuống bắt đầu thể hiện rõ từ đây và thê thảm hơn nữa vào các năm sau này…
Khi tiến hành chiến dịch Tổng tiến công giải phóng miên Nam, ông Giáp hoàn toàn đứn ngoài, chức TTL chỉ là cái danh, thực chất do các ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chỉ huy tướng Văn Tiến Dũng và ê kíp tiến hành (điều này được tướng VTD viết lại trong hồi kí Đại thắng mùa xuân 1975, đăng nhiều kì trên báo QĐND).
LD, LĐT chơi đối thủ sat ván : Hạ nhục, kích thích lòng tự ái, tự trọng để nếu ông không chịu được’’bật lò so’’…họ có cớ hủy diệt! Cũng may, ông Giáp là người giảng dậy sử học, đã bình tĩnh vượt qua cơn sóng gió này, cũng như ông đã từng kiên nhẫn không rơi vào bẫy của Mỹ trong ’’Sự kiên Vịnh bắc bộ – 1965’’ để tiếp tục tồn tại cho đến hôm nay ! (Trường họp hủy diệt Trần Xuân Bách lại rơi vào hoàn cảnh khác, có dip chúng ta sẽ bàn sau…).
Thế đấy ! Có Nhân tất có Quả, nhân nào thì quả ấy !
’’Chả ai nắm được tay từ chập tối đến sáng’’.
’’Chú khi nay anh khi khác’’ – những lời răn dạy của tiền nhân này, nếu vẫn vang vọng trong lòng, chắc chắn sẽ giúp cho những người lãnh đạo nhiều bài học bổ ich : Khi có Quyền – Thế – Tiền , đừng vội cạn tầu ráo máng vói nhau, vơi người dưới. Hãy để cho mình một lối đi dù là nhỏ nhất, đề phòng khi có biến còn có đường thoát.
Võ Nguyên Giáp là tấm gương sáng cho hậu thế soi chung về nhiều mặt nhất là vinh quang. Những thất bại trong cuộc đời ông cũng đáng để chúng ta suy gẫm, rút ra bài học từ những lỗi lầm’’chết người’’ mà ông phạm phải. Chỉ nhìn thấy vinh quang, vuốt đuôi, tuyên truyền một chiêu, thái quá – chỉ làm hại thế hệ trẻ hôm nay và mai sau !
TRẦN GIA LẠC
Điều đáng lưu tâm nhất qua việc ông Võ Nguyên Giáp từ trần
Mấy ngày nay, người Việt khắp thế giới xôn xao bàn luận về việc từ trần của ông Võ Nguyên Giáp, người đúng đầu quân đội Việt Nam thời chống Pháp và, 1 phần trong thời chống Mỹ. Hầu như có 2 phe rõ rệt, nhắm vào 2 mục đích khác nhau : phe thứ nhất, tán dương công trạng của ông Giáp, và phe thứ 2 phủ nhận công trạng và tố cáo ông Giáp cùng chế độ Cộng Sản tại Việt Nam hiện nay. Tôi cho rằng cả 2 điều này không đáng lưu tâm lắm. Điều đáng lưu tâm hơn là qua việc ông Giáp từ trần, chúng ta lại có dịp chứng kiến sự u mê của rất đông người Việt, vì chính cái sự u mê này mà người Việt mới bị cai trị bởi Cộng Sản và xem ra thoát khỏi nó vẫn là chuyện xa vời.
Báo chí tại Việt Nam hiện nay tràn ngập thông tin về ông Võ Nguyên Giáp, tất cả đều tôn vinh ông, mà bài nào cũng hao hao nhau, chẳng có bài nào chỉ ra những cái mới mà trước đây họ chưa đề cập. Về nhận định của nước ngoài vẫn thế, cũng là những cái họ đã đề cập rất nhiều lần rồi. Một số có đề cập đến những tin tức nước ngoài hay nhận định về ông Võ Nguyên Giáp khi ông từ trần thì cũng thế, vẫn cắt gọt, tốt thì nói thêm, xấu thì xóa hẳn, và những từ ngữ có cánh, lịch sự của người phát biểu giành cho người vừa nằm xuống, như họ vẫn thường làm cho nhiều người khác chứ không riêng gì ông Giáp. Tóm lại là chẳng có gì mới.
Báo chí “lề trái” cũng chẳng khác hơn. Họ chỉ đăng tải những gì họ đã nói trước đây, về cái xấu của ông Võ Nguyên Giáp, về đảng Cộng Sản Việt Nam, về chính phủ Việt Nam, trong quá khứ và hiện tại. Cả 2 chỉ là những băng cũ được quay lại.
Phần tôi lưu tâm hơn mà thiết nghĩ cần phân tích kỹ là phản ứng của người dân tại tại Việt Nam trước cái chết của ông, qua các phản hồi trên báo Việt Nam và cộng đồng mạng như các blogers và facebook. Tôi cho rằng phần đông những phản hồi trên là thực sự của người đọc chứ không phải ngụy tạo. Và những phản hồi đó thể hiện suy nghĩ thực của họ chứ không phải phản hồi vì miếng cơm manh áo. Rất nhiều người Việt Nam tôn vinh ông Võ Nguyên Giáp như 1 thiên tài quân sự của thế giới, một kẻ đức hạnh vẹn toàn, và không ít người đã nhỏ lệ vị ông. Tôi tôn trọng tình cảm họ dành cho người vừa khuất, nhưng điều này có liên quan đến vận mệnh quốc gia, chứ không phải là vấn đề cá nhân, nên phải nói rằng họ chỉ là những kẻ mu muội. Họ không phải là những kẻ giả dối, chỉ là mu muội.
Cách đây khoảng vài ba năm, nhà độc tài ở Bắc Hàn, Kim Jong-il, đã từ trần, chính quyền Bắc Hàn tổ chức tang lễ rất lớn, với rất nhiều cảnh quay người dân Bắc Hàn khóc vật vã cho nhà lãnh đạo này. Lúc ấy chính quyền Bắc Hàn cũng tô vẽ ông ấy bằng mọi cách và dĩ nhiên không thế thiếu những trích dẫn những nhận định của thế giới về ông, như Việt Nam đang làm. Vì thế tôi cho rằng phần đông người dân Bắc Hàn khóc do cái tâm của họ đối với nhà ông Kim Jong-il. Đối với họ, ông ấy là một thiên tài, một người đã cứu họ khỏi cảnh lầm than, một người tài đức vẹn toàn mà cả thế giới phải nghiêng mình kính phục. Họ đã khóc vì họ nghĩ thế, còn người lãnh đạo ấy có thực sự như họ nghĩ hay không lại là chuyện khác.
Điều buồn cười là lúc ấy người dân Việt Nam, những người đang khóc cho ông Võ Nguyên Giáp, trên các cộng đồng mạng và cả báo chí đều cho rằng : thật tội nghiệp người dân Bắc Hàn, bị nhồi sọ kỹ quá để rồi đi khóc thương vật vã cho 1 kẻ độc tài gian ác. Họ quên mất rằng trước đó không lâu, chính họ cũng đã khóc thương ông Hồ Chí Minh một cách mù quáng, và hôm nay họ cũng khóc thương ông Võ Nguyên Giáp như thế.
Chắc chắn họ sẽ phản ứng : không thể so sánh ông Kim Jong-il với đại tướng VNG của chúng ta được và càng không thể so sánh chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại. Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh là những nhân vật ở tầm thế giới, biết bao chính khách năm châu nghiêng minh kính phục, ông Kim Jong-il chỉ là kẻ gặp thời, nếu không có Liên Xô và Trung Quốc chống lưng, chẳng biết ông Kim Jong-il có thể sống quá 30 tưổi hay không, chứ nói gì đến chuyện lãnh đạo tài ba. Chuyện thế giới tôn vinh ông Kim Jong-il là sự nhào nặn, chế biến, hay có 1 thì thêm 10, dở 10 thì bỏ hết, của nhà cầm quyền Bắc Hàn. Do đó, dân Việt ta thương khóc Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh là đúng, còn dân Bắc Hàn thương khóc ông Kim Jong-il là do mu muội, dọ bị tuyên truyền, do bị tẩy não.
Nói thế chứ họ không nghĩ rằng người dân Bắc Hàn cũng có thể có nhận định tương tự, chỉ là đánh tráo nhân vật. Người dân Bắc Hàn cũng có thể nói : không thể so nhánh Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh với lãnh tụ Kim Jong-il của chúng ta được. Lãnh tụ của chúng ta được biết bao chính khách năm châu kính phục vì đã 1 mình chặn đứng sự bành trướng của 1 đế quốc hùng mạnh nhất thế giới, còn Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh chẳng qua là được Liên Xô và Trung Quốc chống lưng, nếu không thì đã chôn thây ở hang Pắc Bó từ lâu rồi. Chuyện thế giới tôn vinh ông Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh là sự nhào nặn, chế biến, hay thì có 1 thêm 10, dở thì có 10 thì bỏ hết, của nhà cầm quyền Việt Nam. Do đó dân Bắc Hàn ta thuơng khóc lãnh tụ Kim Jong-il là đúng, còn người dân Việt Nam thương khóc Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh chỉ vì bị tẩy não mà thôi.
Đó chính là sự mu muội của cả 2 bên. Cũng như người say rượu, họ không biết mình đang say, và lại thường bảo người khác say.
Nguyên nhân chính của sự mu muội của người dân tại Việt Nam là do chính sách tuyên truyền của chính quyền Cộng Sản Việt Nam hoạt động quá tích cực. Ngoài ra, có 1 nguyên nhân khác không kém phần quan trọng là do tinh thần AQ của người Việt quá lớn (tôi đã đề cập ở phần “Người Mỹ – Người Việt”). Họ dễ dàng tin, hoặc thích tin, những gì làm cho họ có vẻ oai phong, nhằm che dấu cái bản chất bần hèn của mình. Và khi đã được khoác vào chiếc áo oai phong, họ không muốn, hoặc không thể, có tư duy độc lập, suy nghĩ sáng suốt, vì như thế có thể làm cái áo oai phong của họ bay mất.
Tôi đã có nhận định về ông Hồ Chí Minh, ở đây chỉ muốn có vài nhận định, không đi vào chi tiết, nói về cái tầm thực sự của ông Võ Nguyên Giáp.
Theo tôi, nói về đức, ông Giáp là 1 trong số khá hiếm hoi trong lãnh đạo chính quyền Cộng Sản Việt Nam không vướng vào những trò ô trọc. Đồng thời, khác với các nhà lãnh đạo khác như ông Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ, ông Giáp là người có học thức, qua trường lớp hẳn hoi. Và có lẽ nhờ tính tự trọng của một nhà trí thức, ông đã xử sự chừng mực, tránh những trò tiểu nhân mà các “đồng chí” của ông không ngại sử dụng trong các cuộc xung đột ở cung đình.
Tuy nhiên, xét kỹ ngọn ngành thì cái đức của ông cũng không phải là hoàn hảo. Ông là 1 tướng lãnh, đứng đầu quân đội, nhưng ông đã lạm dụng sinh mạng binh sĩ. Ông đặt nặng thành tích mà coi nhẹ sinh mạng binh sĩ dưới quyền ông. Trong chiến tranh, hy sinh là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng với những tướng lãnh có luơng tri, sinh mạng của binh sĩ phải được đặt lên hàng đầu, phải hạn chế tối đa. Với những chiến lược, chiến thuật khác nhau, người tướng lãnh có thể thực hiện những chiến công với số thương vong của binh sĩ ở mức ít nhất. Phần ông Võ Nguyên Giáp, thì chiến thuật biển người thường xuyên được áp dụng và với chiến thuật ấy, có thể chiến thắng đấy, những thiệt hại về binh sĩ không hề được lưu tâm đúng mức.
Ông Võ Nguyên Giáp phải coi thường sinh mạng binh sĩ, một phần vì hỏa lực của Mỹ quá mạnh, vũ khí quá tối tân, nhưng tôi nghĩ phần chính là cái tài của ông không đủ. Chiến tranh du kích thì chỉ có thể quấy rối, làm suy yếu tinh thần đối phương, còn muốn chiến thắng thì rồi cuối cùng cũng phải đối đầu trực tiếp ngoài trận địa mà ông lại không có thực tài trong lãnh vực này.
Ngoài ra ông cũng có những tính toán quân sự sai lầm khác, cụ thể là chiến dịch tết Mậu Thân 1968, với số binh sĩ thương vong lên đến cả 100 ngàn. Ông đã bị mất ảnh hưởng nặng nề trong hàng ngũ lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam sau thất bại này, và bị thay thế bằng ông Văn Tiến Dũng. Có thể nói thành công lớn nhất của ông Võ Nguyên Giáp là trận Điện Biên Phủ. Nhưng, theo tôi trận này mang tính lịch sử, Việt Nam và thế giới, nhiều hơn là nơi phô diễn tài năng quân sự của ông Giáp, mà cụ thể là số thương vong rất lớn của lính Việt trong trận này.
Một nhà quân sự học đã nói “Một tướng tài là người cầm quân giành được chiến thắng, với số thương vong ít nhất của cả 2 phía”. Với tiêu chuẩn này thì ông Giáp ở dưới mức trung bình quá xa, vì số thương vong của binh sĩ của ông trên các trận địa quá lớn, chứ chưa nói đến phía đối phương.
Ông Võ Nguyên Giáp đã đóng vai trò rất lớn trong lịch sự hiện đại của Việt Nam, nhưng xét về tài năng quân sự mà báo chí Việt Nam đang tung hô, cũng như dân chúng Việt Nam đang ca ngợi, thì chỉ là trò đãi bôi. Ở tầm thế giới, ông ở dưói mức trung bình, ở tầm Quốc Gia ông trên trung mình chút ít, nhưng ông thua người kế nhiệm là Văn Tiến Dũng, và so với một số tướng lĩnh miền Nam Việt Nam, ông cũng không hơn họ.
Tuy nhiên, điều đó đã là quá khứ, không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng trong việc này là sự mu muội của người dân trong quá trình phát triển xã hội, để đi đến một đất nước văn minh, một quốc gia pháp trị. Hơn 50 năm nay, từ thời ông Hồ Chí Minh, họ vẫn tôn thờ các nhà lãnh đạo một cách mù quáng như thế. Chuyện chẳng gì khó khăn lắm, thậm chí có cái chết của lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong-il để so sánh, thế mà họ còn không tỉnh ngộ, thì cái chuyện hiểu thấu đáo khái niệm dân chủ, tinh thần pháp trị, hẳn còn lắm gian nan.
ĐINH NGHỆ AN
Ai thống trị Việt Nam ngày nay: Đảng Cộng sản hay là Hán Ngụy?
Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ . Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”.
Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc
của mình.
Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?
Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng?
Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác .Tôi nói đó là một “thứ đảng phái” vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết mác-lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành “chính nghĩa xã hội chủ nghĩa ” theo ý hệ
Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung mác-lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển mác-lê dạy người cộng sản.
Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của mác-lê.
Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân.
Ông Bảo nói thêm rằng “ tổ chức anh chị em cán bộ phải giử quyền cai trị Việt nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giử ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ ”.
Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội ? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử Có đúng như vậy không?
Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.
Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng , ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm, … và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân, vân, … cho đến 1 ,2 triệu người Việt nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giử độc tôn cho đảng .
Xin trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảngthì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào?
Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt
đi thôi ?
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới . Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.
Ở điểm này, chúng ta hảy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt nam hỏi tội của họ đối với tổ quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra . Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.
Thực tế ở Việt nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tìng chống Trung quốc xăm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quôc gởi binh qua Hà nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn . Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyẽn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức
một thứ lệ thuộc tư tưởng. Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt nam chăng? Tức đảng cộng sản vỉnh viễn đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xăm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hảy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chổ dựa vửng chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rỏ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy.
Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những
thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt khắp nơi rình rặp.
Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ. Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi.
Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng
Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái đạo chính trị này – “ hoàng đế chính thuyết ”– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ chí minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ
tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lịnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việtnam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều , tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy” .
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: Mỹ Ngụy hồi đó hay Hán Ngụy bây giờ?
Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ” …
Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “ hoàng đế chính thuyết ”.
Như vậy làm Mỹ Ngụy là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt nam, không ở lại Việt nam. Và “dân ngụy.” không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.
Còn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không? Hay chỉ có chung một thứ Tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
THEO Stephen B. YOUNG
Vụ án Dương Chí Dũng: Dư luận bàng hoàng, phẫn nộ
Đau xót ở chỗ biết rõ sai phạm nhưng mọi thủ tục về thông quan, nhập khẩu, thanh toán hợp đồng đều chót lọt
Kết luận của Cơ quan Cảnh sát điều tra Cục Cảnh sát điều tra tội phạm vềtham nhũng (Bộ Công an) về Vụ án “ụ nổi” tại Tổng công ty Hàng hải Việt Nam (Vinalines) làm thiệt hại ngân sách Nhà nước gần 370 tỷ đồng đang khiến dư luận bàng hoàng, phẫn nộ.
Chuyện thật mà như đùa khi một ụ nổi to đùng lại chui lọt hàng loạt “cửa” cơ quan chức năng để về nằm chềnh ềnh hoen rỉ nhiều năm trời. Một ụ nổi hư hỏng hết, chỉ còn duy nhất một tác dụng là phá hoại môi trường đã được Vinalines “biến báo” ngoạn mục để phê duyệt mua về. Và đống sắt vụn đó đã phát huy đúng tác dụng của nó là tàn phá môi trường.
Câu chuyện này ngay từ đầu đã thể hiện rõ bản chất ly kỳ hiếm thấy. Đến tháng 10/2008 mới có quyết định phê duyệt dự án nhưng trước đó một năm rưỡi, Vinalines mà Dương Chí Dũng lúc đó là Chủ tịch HĐQT đã tổ chức đấu thầu, chào hàng cạnh tranh mua ụ nổi.
Nhưng chuyện hài hước không chỉ dừng lại ở đó, trong 3 ụ nổi được chào thầu, Vinalines chỉ “nhắm” tới ụ nổi 83M của Công ty AP (Singapore) “quá đát” 18 năm mà bỏ qua 2 ụ nổi khác tuổi đời trẻ hơn nhiều.
Để hợp thức hóa về mặt thủ tục, Vinalines đã cử một đoàn khảo sát có đại diện của Cục Đăng kiểm Việt Nam sang Liên bang Nga khảo sát tình trạng kỹ thuật của ụ nổi này. Sau khi biết rõ “tác dụng” chẳng để làm gì của ụ nổi 83M và cũng biết rõ Công ty AP chỉ là đơn vị trung gian chào bán không phải đợn vị sở hữu, Vinalines vẫn quyết định “chèo lái” kết quả khảo sát để mua bằng được món đồ “đồng nát” này, thêm nữa, nhất quyết không làm việc với chính chủ mà phải qua Công ty “cò”AP.
Ai đời, chủ sở hữu chỉ chào với giá chưa đến 5 triệu USD, mà “bộ sậu” Dương Chí Dũng lại có thể đưa “khống” lên tới 9 triệu USD, rồi cộng thêm tiền rước về, công sửa chữa, neo đậu, …định giá lúc đầu là 14,136 triệu USD, rồi lại “phóng tay” chốt thành 19,5 triệu USD. Đúng là chỉ có “tiền chùa” mới dễ dàng biến báo và “chặt gọn” êm như lông hồng đến vậy!
Đau xót ở chỗ biết rõ sai phạm nhưng mọi thủ tục về thông quan, nhập khẩu, thanh toán hợp đồng đều chót lọt. Kết luận của Cơ quan Cảnh sát điều tra Cục Cảnh sát điều tra tội phạm vềtham nhũng (Bộ Công an) cho thấy, tổng thiệt hại do các sai phạm tại Vinalines là gần 370 tỷ đồng.
Tuy nhiên, con số thiệt hại hàng trăm tỷ đồng này không phải là con số cuối cùng bởi những sai phạm đã dẫn đến hậu quả là dự án nhà máy bị phá sản giữa chừng, ụ nổi 83M không đưa vào hoạt động được vẫn “ngốn” thêm hàng triệu đô la tiền thuê cảng neo đậu, công trực sự cố, tiền lãi ngân hàng…và trở thành đống sắt rỉ gây ô nhiễm môi trường trầm trọng không thể tính đếm được giá trị thiệt hại.
Do hào phóng “biếu không” cho “Cò” nước ngoài 4 triệu USD mà “bọn lâu la” Dương Chí Dũng được “lại quả” 1,66 triệu USD ( tương đương 32 tỷ VND). Số tiền này được chia chác theo thứ-bậc, công-trạng rõ ràng.Được 10 tỷ đồng, “vua” Dương Chí Dũng đã sủng ái tặng cho “phi tần” 2 căn hộ sang trọng, cao cấp vào bậc nhất tại thủ đô.
Câu chuyện ly kỳ, hài hước lại không hề viễn tưởng chút nào bởi thực tế vẫn sờ sờ ra đó cái ụ nổi hoành tráng không biết phải xử lý ra sao? Bởi để phá ra bán đồng nát cũng không dễ dàng, chắc chắn rằng nhà nước lại tiếp tục phải mất tiếp một khoản không nhỏ để xử lý cái đống sắt vụn 9 triệu USD này.
Cú “ném tiền qua cửa sổ” của Dương Chí Dũng và đồng bọn thật ngoạn mục! Qua vụ án này, dư luận không khỏi không đặt câu hỏi, sẽ còn bao nhiêu “Dương Chí Dũng” chưa bị lộ? Và một phần kết luận mà Bộ Công an vừa công bố đã làm sửng sốt, bàng hoàng dự luận đến vậy thì phần còn lại sẽ là những gì?
Kết luận thanh tra cũng đã rõ, tội trạng rồi cũng được luận định công khai, chỉ tiếc là số tiền thiệt hại khổng lồ thì không thể lấy lại được. Trong khi đất nước đang khó khăn, gánh nặng vào ngân sách ngày càng chật vật, phương án cắt giảm lương cho cán bộ, công chức cũng được đề xuất để giảm bớt bội chi, thì những vụ án tham ô, tham nhũng, lãng phí tiền của Nhà nước kinh khủng như vụ án Dương Chí Dũng vẫn xảy ra.
Lòng dân phẫn nộ khi bên cạnh những Dương Chí Dũng, còn có những đăng kiểm, hải quan tha hóa, biến chất, bị đồng tiền làm mờ mắt, chỉ tìm cách “vét cho đầy túi tham” phá hoại nền kinh tế đất nước. Lòng dân cũng mong muốn làm sao công tác giám sát, thanh tra phải chặt chẽ hơn, làm sớm hơn, đi trước một bước chứ không bị động chạy theo chuyện đã rồi./.
Theo VOV